top of page
Search

Hành Hương Về Bên Mẹ

Updated: Nov 1

Thiên Ý *


Tôi muốn đi hành hương Fatima.  Trước đây, kể từ năm 2000, tôi đi du lịch ngoại quốc ít nhất mỗi năm một lần.  Sau khi bị stroke, tôi chẳng đi đâu nữa, ngoài sở làm và căn nhà suốt bao năm qua.  Nhưng tôi sợ!  Tôi không cầm cái gì hơn 5 ký được.  Có 2 ký là tôi đã phải cầm bằng 2 tay rồi.  Làm sao xách được 23 ký (50 lbs) hành lý?  Còn chứng mất ngôn ngữ, ảnh hưởng đáng kể đến khả năng nói chuyện!  Nhất là khi mệt quá, không sao nói được!  Dù là tôi đã ở Hoa Kỳ được hơn 50 năm, và, đã học từ trung học lên đại học, thông thạo 4 sinh ngữ...  Nhưng giờ đây, nói sinh ngữ nào, cả tiếng Việt, cũng với giọng của một kẻ không biết gì về sinh ngữ đó.  Nói ngọng, nói lịu, nói lắp, nói cà lăm!! Ngoài ra, tôi cũng không chạy được! Không đi nhanh được!  Ôi, biết bao nhiêu là khó khăn!


     Tôi cầu nguyện với Đức Mẹ.  Mọi việc diễn ra dường như đã được Mẹ sắp xếp.  Tự nhiên trước đó một tháng, có người tặng cho tôi 140 giờ nghỉ phép ở trong sở.  Đây là mối trở ngại lớn nhất của tôi: không đủ ngày phép! Vì tôi chỉ làm part time (bán thời gian), nên tất cả giờ phép đã bị trừ vào cho đủ giờ làm mỗi tuần.  Cho đến nay, các đồng nghiệp và các bạn đã tặng đến hơn 600 giờ nghỉ phép của họ.  Cứ nghĩ đến đây, tôi chỉ biết cầu nguyện cho các vị này, và luôn nhớ ơn và chân thành cám ơn đến tất cả rất nhiều.

 

     Thế là tôi ghi danh đi hành hương 14 ngày, gồm có Bồ Đào Nha (Portugal), Tây Ban Nha (Spain), Pháp (France), và Ý Đai Lợi (Italy).  Chính ra, tôi ghi danh đi chung với một người bạn.  Nhưng giờ phút chót, cô ta phải hủy bỏ.  Hôm ra phi trường, người sẽ chở tôi đi, giờ phút chót bị bận.  Mẹ gửi đến một người mà tôi không hề quen biết nhưng sẵn lòng chở đi.  Ra tới phi trường, tôi chỉ nói là không cầm được hành lý vì từng bị stroke. Tất cả sẵn sàng lo cho tôi mà còn hỏi có cần xe dành cho người tàn tật không?  Tôi lắc đầu.  Rồi tự đi, tuy rất chậm chạp, nhưng không đến nỗi phải ngồi xe. Mẹ đã khiến mọi sự xảy ra dễ dàng.


     Trên đường đi đến Bồ Đào Nha, chuyến bay của tôi phải ngừng ở Boston, MA mất gần một ngày. tôi gọi cho cô Mai ở Boston, đón về nhà chơi và gặp các cháu.  Lúc trở lại phi trường,  bị trễ 2 tiếng vì kẹt xe.  Từ giã cô xong, tôi vội đi vào cổng chuyến bay.  Nhìn đồng hồ thì thấy mình còn nửa tiếng nữa.  Qua chặng thẩm tra an ninh xong vẫn còn 20 phút.  Tôi tiếp tục đi … nghe tên mình qua loa phóng thanh của phi trường … tôi cố chạy nhưng không sao chạy được!  Đến nơi, mới biết tất cả các hành khách đã vào trong máy bay rồi. Tôi là người sau chót!  Thế là họ lấy hành lý xách tay của tôi.  Tôi ung dung đi vào máy bay tay không, trong khi hơn 300 hành khách đang ngồi chờ!  Tôi đã từng đi du lịch rất nhiều, trên cả trăm chuyến, vừa quốc nội lẫn quốc ngoại.  Không có một cảnh ngộ nào ở phi trường mà tôi không đã phải trải qua.  Nhưng đây là cảnh ngộ đầu tiên trong đời tôi ... cảm tạ Mẹ!


     Khi vào ghế ngồi, nhìn lại đồng hồ, mới biết là mình trễ ít nhất là 15 phút.  Tại sao họ phải chờ tôi? Máy bay phải cất cánh từ lâu rồi chứ?  Tôi có phải là nhân vật nổi tiếng hay quan trọng đâu?  Điều này, tôi không sao hiểu và giải thích được.  Tất cả là do Mẹ sắp xếp!

    

     Đến Đức Mẹ Fatima ở Bồ Đào Nha, trước ngày Đức Mẹ hiện ra với 3 trẻ nhỏ, ngày 13 tháng 5.  Sa-Ny từ bên Bỉ Quốc, đã qua cùng đi hành hương và gây ngạc nhiên lớn cho tôi.  Cả hai đã xin phép Cha NTT mà không hề cho tôi biết.  Tôi đã khóc khi thấy Sa-Ny.  Rất tiếc là Sa-Ny chỉ đi đến Bồ Đào Nha 3 ngày thôi chứ không đi hết chương trình hành hương.  Nhưng cũng làm cho tôi cảm thấy ấm lòng, khi mọi sự đối với tôi, đều quá ngỡ ngàng từ sau khi bị stroke.  Cả 3 cùng lần chuỗi, rước kiệu Đức Mẹ mỗi tối và Sa cứ cầm tay dắt tôi vì sợ tôi té hay bị lạc trong khi đoàn người, khá đông, cùng rước kiệu. 

      

     Qua Pháp, viếng thăm Đức Mẹ Lộ Đức 3 ngày, cô bạn Hạnh cũng lại gây cho tôi thêm ngạc nhiên.  Cũng như Sa-Ny, Hạnh đã xin phép Cha mà không hề cho tôi biết.  Hạnh từng làm tình nguyện viên ở đây nên rất rành và dẫn tôi đi khắp nơi, nhất là bồn tắm cho những người bị bệnh tật.  Tôi vào tắm trong khi Hạnh chờ ở ngoài.  Bập bẹ vài câu tiếng Pháp cho họ biết là mình đã bị stroke.  Họ chỉ dội nước lên đầu tôi mà không cho tắm.  

   

     Đây chỉ mới là những diễn tiến, như đã được Mẹ sắp xếp trước, bắt đầu cho một cuộc hành hương đầy ý nghĩa.  Đối với tôi, cuộc hành hương này còn là một món ăn tinh thần tuyệt diệu cho tâm linh nữa, mặc dù tôi đã từng đi nhiều chuyến hành hương trước đây.  Tôi còn nhận được bao Ơn Lành khác trong suốt cuộc hành trình này nữa. 

 

Thánh Gioan Thánh Giá đã nói: “Hãy sống trong đức tin và hy vọng… Hãy trao phó sự lo lắng của bạn cho Chúa, vì bạn thuộc về Ngài, và Ngài sẽ không quên bạn. Đừng nghĩ rằng Ngài sẽ bỏ rơi bạn, vì điều đó sẽ là xúc phạm đến Ngài”.


Vâng, “trong tay Ngài, con xin phó thác hồn con- Thánh Vịnh 31,5.  Con cám ơn Mẹ Maria và Chúa Giêsu đã cùng đồng hành với con trong hơn 65 năm nói chung, và, với cuộc hành hương này nói riêng. Một kẻ bị stroke đã tác động đến khả năng nhận thức của mình, không đi đứng được, không nói chuyện được … đã đi được chuyến hành hương này.  Mọi sự đều được quá tốt đẹp theo ý Đức Mẹ. 


Thiên Ý

Oregon, Hè 2025

 
 
 

Comments


bottom of page